Frank Lloyd Wright từng nói: “Mọi kiến trúc sư vĩ đại đều là một nhà thơ vĩ đại. Đó phải là người diễn giải thực thụ kiệt xuất về thời đại, về ngày tháng, về thế hệ của mình.” Đúng như thế, người kiến trúc sư chưa bao giờ chỉ là người sáng tạo không gian mà còn là người nghệ thuật, là người kể chuyện thông qua những khối hình và đường nét.
Để trở thành một kiến trúc sư vĩ đại, ngoài chuyên môn kỹ thuật, người kiến trúc sư phải có khả năng nắm bắt những nhịp điệu tinh tế của thời đại, từ những chuyển biến văn hóa đến những thay đổi trong cách con người sống và tương tác. Như một bài thơ được viết bằng trái tim, kiến trúc cũng phải thể hiện được tâm tư, khát khao và cảm xúc của mỗi giai đoạn trong chiều dài thời gian. Mỗi công trình không chỉ đơn thuần là nơi chốn để ở mà còn là một phần của lịch sử, một câu chuyện của cuộc sống, một tấm gương phản chiếu tinh thần của thế hệ ấy.
Wright nhấn mạnh rằng kiến trúc sư vĩ đại là người có tâm hồn của một nhà thơ – người cảm nhận sâu sắc và thể hiện tinh hoa của cuộc sống qua từng chi tiết. Một công trình kiến trúc trở nên vĩ đại khi nó chứa đựng linh hồn của thời đại, khi những đường nét và chất liệu không chỉ phản ánh kỹ thuật mà còn gợi lên những cảm xúc, khát vọng của con người. Trong mỗi tác phẩm ấy, ta không chỉ thấy sự vững chãi của kết cấu mà còn cảm nhận được hơi thở của thời gian, những câu chuyện được khắc sâu và tiếng nói của những giá trị mà thế hệ ấy trân quý. Chính điều đó làm cho kiến trúc trở nên có hồn thiêng, để lại dấu ấn bền vững trong lòng người qua năm tháng.