Trong kiến trúc, có những thứ hiện diện không bằng vật chất, mà bằng cảm giác. Không thể cầm nắm, không thể vẽ lại trọn vẹn, nhưng lại chạm vào cảm xúc sâu hơn bất kỳ vật liệu nào - "Bóng đổ" chính là một trong những điều kỳ diệu ấy.

Trong kiến trúc, có những thứ hiện diện không bằng vật chất, mà bằng cảm giác. Không thể cầm nắm, không thể vẽ lại trọn vẹn, nhưng lại chạm vào cảm xúc sâu hơn bất kỳ vật liệu nào - "Bóng đổ" chính là một trong những điều kỳ diệu ấy.

Với tôi, ánh sáng là phần dương, thì bóng chính là phần âm của một công trình. Nếu ánh sáng làm rõ mọi thứ, thì bóng đổ gợi nên phần còn lại, những khoảng lặng, những dư âm. Trong kiến trúc tối giản xanh I.HOUSE đang theo đuổi, nơi mọi chi tiết đều được tiết chế đến tận cùng, thì bóng đổ lại trở thành người kể chuyện chính. Không gian không phô trương, tường trắng không hoa văn, nhưng khi ánh sáng lướt qua – bóng của một chậu cây, đường nét cửa chớp, mái hiên đơn sơ – bỗng hóa thành những tác phẩm thị giác sống động mà trầm tĩnh.

Có những buổi chiều, tôi đứng rất lâu trong một căn phòng chỉ để nhìn ánh sáng trượt qua vòm cửa. Bóng đổ dần thay đổi hình dạng theo nhịp quay của mặt trời – như một cuộc đối thoại lặng lẽ giữa thời gian và không gian. Không lời, nhưng đầy ý nghĩa…

Trong kiến trúc xanh, bóng đổ không chỉ là nghệ thuật thị giác. Nó giúp ngôi nhà "thở" theo từng thời khắc trong ngày, sáng tinh khôi, trưa rực rỡ, chiều dịu dàng. Nó tiết chế nhiệt độ, gợi cảm xúc tĩnh tại, và giúp con người sống chậm lại để thấy vẻ đẹp trong điều tưởng như vô hình. Chúng ta hay nói về những gì “thiết kế ra” – nhưng có lẽ, những gì đẹp nhất trong một công trình đôi khi lại là thứ mà ta không chạm vào được.

Một bóng lá in lên tường trắng. Một vệt nắng xiên qua ô gạch thông gió. Một khoảng tối vừa đủ để khiến ta muốn ở lại thêm chút nữa. Đó là bóng đổ, là một phần của kiến trúc, cũng à một phần của cảm xúc.

Liên hệ với chúng tôi